Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

In my September...


Những kẻ chưa bao giờ yêu thì biết gì về tình yêu mà nói…
Ai đó đã nói vậy. Nhưng thực ra, chính những kẻ chưa yêu lại là những kẻ luôn tò mò khám phá, đứng nhìn, suy nghĩ và phân tích về tình yêu rất nhiều. Còn khi yêu, người ta thậm chí không còn đủ tỉnh táo để nhận ra quãng đường mình về bỗng nhiên dài hơn một khúc quanh ngang qua nhà ai đó, không đủ tỉnh táo để nhận ra đi trời mưa sẽ cảm lạnh, hay thức khuya để online là một điều nhảm nhí vô cùng…
Đấy là với điều kiện kẻ đó có tim…
Sáng thức dậy, thấy lòng đẫm sương. Chẳng phải vì trời lạnh, chẳng phải vì một giấc mơ chưa tan, chẳng phải vì những mộng mị chập chờn trôi qua đêm không bình lặng, chỉ là bỗng nhiên bình yên ùa về qua cửa sổ rắc đầy nắng ngọt, nhận ra khẽ khàng trong tim ta một sáng mùa đông…
Nếu lòng đã trống rỗng thì liệu có thể nào vơi cạn…
Đi qua những nhớ nhung thì liệu còn có thể hồn nhiên…
Có những khoảng đời trôi qua ta để rồi thành hóa thạch trong đó. Ta đóng băng hình ảnh một người trong tim bằng nụ cười ấy, cặp kính ấy, nước da nâu ấy, để rồi một ngày kia khi gặp lại người đó, ta mỉm cười đi qua như những người xa lạ, vì người-trong-quá-khứ của ta đã bị thế chỗ bởi một con người khác…
Những tảng hóa thạch làm ta nặng lòng, những kỉ niệm đôi lúc làm ta chơi vơi. Tình yêu giống như viên thuốc bọc đường, ngọt ngào đầu lưỡi, đắng nghét trong lòng khi đã tan, và nó làm ta mạnh mẽ hơn. Con người, đến một tuổi nào đó thì hình như không còn sợ uống thuốc, không còn bị ép phải uống thuốc, mà tự người ta đi mua thuốc về uống khi trở bệnh. Tình yêu có hiển nhiên như vậy, phải chăng khi đi qua quá nhiều yêu thương trong đời, khi yêu trở thành một nhu cầu, người ta chẳng coi đó là điều quan trọng nữa…
Phải chăng vì thế mà tình yêu đầu được ca ngợi là những tình cảm đẹp đẽ tinh khôi, là những kỉ niệm không bao giờ có thể quên … Như nắm trong tay một nắm khói không tan, nhưng chẳng thể nào giữ được, mà cứ vương vấn mãi…
Nhưng liệu người ta có thể sống mà yêu mãi nỗi đơn độc của chính mình…
Có chuyến xe bus nào là không có bến đỗ…
Trong những chuyến bus của ta, ta sẽ lên và xuống bao nhiêu lần? Bao nhiêu là đủ cho tới khi ta tìm tới bến đỗ của mình, bao nhiêu chặng đường ta phải đi qua?  Mỗi chặng đường là một trải nghiệm hay một lần mệt mỏi, mệt mỏi vì bon chen trên những chuyến bus quá đông người, mệt mỏi vì lắc lư trên những tay nắm không vững chãi…
Tự bản thân cuộc sống đã là một cuộc hành trình, những mâu thuẫn và đối lập biện chứng vẫn đi mải miết trên con đường của chúng. Ta bước qua những lằn ranh nhập nhằng lúc nào mà chẳng hay, đi qua những đầu tiên bỡ ngỡ mà chẳng biết, để rồi trải qua những cuộc hóa thân tự khi nào. Những lời hứa bỏ quên, những ước mơ dang dở, những tình yêu rạn vỡ, những niềm tin không tròn,… tất cả sẽ tìm ta trong một ngày nào đó, khi những nỗi cô đơn ùa về, đánh thức ta trong đêm thâu, đốt nóng mắt ta trong thao thức, và rồi ta sẽ thèm nép vào một góc nào đó mà khóc thật to, khóc như thể ta còn trẻ dại, như thể những u sầu của ta sẽ bật hết ra khỏi tim theo từng cơn thổn thức, như thể ta sẽ quên hết đi những nỗi niềm sau một giấc thật sâu. Nhưng bất hạnh thay, bởi ta chỉ có thể quên nếu ta chẳng còn dậy bao giờ…
29.11
Nên đi xe bus cũng chỉ muốn tìm tuyến nào càng ít chuyến xe càng tốt, chỉ cần tìm một chỗ dựa đủ để nép vào bình yên, đủ để đi qua hết những đường dài. Bến đỗ cuối cùng của ta là gì, không biết nữa. Chỉ biết là bước lên xe rồi, và đã đi, rồi xuống. Đã đi qua những ngày mưa ẩm ướt của Sài Gòn trong yên lặng và ấm áp, “đã từng” ấm áp…Dẫu sao cũng chỉ là một mùa mưa, và những bình yên dịu dàng của ta đã không kịp ở lại cùng ta cho đến hết mùa mưa ấy....
 Có ai đi qua hết những mùa mưa mà không một lần ướt lạnh....

Để rồi những khoảng không rỗng lại đổ về ngập tràn nơi đáy mắt, và sẽ không còn gì ngoài hoang hoải trong những cái nhìn vô định miên man....
Nhưng không tiếc. Chỉ cười thôi, tiếc làm gì khi những phiêu du trôi qua có kịp thành dấu ấn. Những ngón tay vuốt lên tim đã vội vã mang theo màu xanh ướt lạnh và ngây dại đi theo những đám mây xám cuối mùa mưa…
Rồi mùa nắng sẽ đến thôi. Những cơn buồn xanh xao vốn dĩ vẫn là cung mệnh đa đoan của con người, nên cũng chẳng cần phải tính thời gian qua mùa này nọ. Cho dù trong tâm thức biết rằng người ta nên chọn cho mình hạnh phúc, nhưng hạnh phúc thì khó tìm, và vốn dĩ con người thì yếu mềm và nhiều niềm nỗi. Ừ thì một ngày nào đó, niềm tin rồi cũng sẽ quay trở lại thôi mà…
Nhận ra mình ngồi ăn phở một mình, và đang khóc…
3.12 



Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

November's morning...

Tỉnh giấc chợt thấy lòng ngọt nhạt...
Đi qua những chênh chao liệu trong lòng còn có nhau?
Hay tình cảm cũng trôi như nước qua kẽ tay
Để vuột qua những giấc mơ thao thức...
15/11/2011

Sáng thức dậy thấy lòng đẫm sương. Băn khoăn giấc mơ nào đêm qua đã rắc mưa lên tâm hồn em vậy, để sáng nay bừng mở mắt đã thấy bình minh rạng rỡ, và nắng thật mềm, thật ngọt và vàng óng như mật ong, rót qua cửa sổ lóng lánh chan hòa...
27/11/2011

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

Tháng ngày ở lại


Ai đó đã đem gieo mầm xuống một mảnh tâm hồn hoang dại, rồi để mặc cho những nụ hồng mãi không thể đơm bông…
Người đến với những giai điệu của một bản tình ca rộn rã, khuấy tan sóng lặng của một lòng sông, rồi sẽ ra đi với những vòng nước còn ngân nga mãi. Rồi mặt hồ sẽ lặng như những dấu chân trên cát sẽ nhòa, và như những thanh âm đã tan, những thanh âm lơ lửng như bài tình ca vẫn đâu đó chưa kịp thành hình. Vô nghĩa…
Mình đọc những trang viết của một tâm hồn “khô cạn”, thấy sợ hãi cho nỗi cô đơn của con người, nó giết ta lặng thầm trong những trở trăn giữa cuộc đời tấp nập…khiến người ta lang thang trong những nẻo đường mà ngơ ngác chẳng biết về đâu. Rùng mình vì bắt gặp mình trong một câu chữ nào, và thấy lòng muốn khóc…
Những cuộc tình không đầu không cuối, chẳng có kết thúc bởi đơn giản chưa có bắt đầu, muốn nói một câu chia tay mà lại ngẩn ngơ hỏi coi khởi điểm ở đâu. Những trò chơi mèo vờn chuột quá dài để rồi khi thoát ra khỏi rồi, người ta thấy lòng ngơ ngác. Chợt thấy thương cho một cuộc tình, một tâm hồn xa lạ, mà bỗng như tri kỉ bởi một phút cô đơn…
Thôi nhé những ngày dài mộng mị, thôi nhé những bồng bột đam mê, thôi nhé những yếu mềm khờ dại. Tuổi sắp qua, thấy mình hình như đã lặng lẽ già. Lại một mùa thu nữa, tâm hồn đã qua bao lần rụng lá mà sao vẫn khát khao. Vẫn không ra khỏi cái bánh xe đời mà rót cho mình một chữ “tĩnh”. Chắc chỉ khi trút hết những yêu thương, hờn giận vào ấm trà, chế nước thời gian, đậy nắp lại, rót ra, sẽ thấy hương kỉ niệm thơm phức chăng, rồi nghe lòng mình sánh lại…
Đợi tới lúc đó thì chắc đã U50. Một năm lại đi qua, thấy mình vẫn còn được dán mác học sinh là còn vui chán. Nông nổi đủ rồi, trăn trở đủ rồi, sẽ có lúc lại thấy lạc lối, sẽ có lúc lại thấy mệt nhoài, thấy bơ vơ ngơ ngác,…nhưng rồi tất cả sẽ qua thôi. Có vết thương nào là không liền sẹo được đâu…
Lại một đoạn đường dài. Ta lại dồn những ngày cũ vào hộc tủ, đóng cái cộp, khóa lại, ném chìa khóa vào túi, để đi tiếp cho vơi… 

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

Đồ chơi


Hôm nay đi thi về, đi ngang qua một hàng bán đồ chơi bên đường 3/2…
Chỉ lướt qua thôi, nhưng lần đầu tiên nhìn gần như thế. Trước giờ vẫn thấy những con chim vẫy cánh, trông xa cứ ngỡ chúng làm từ giấy,vẫy như chong chóng gặp gió, chỉ thán phục sao người ta làm đồ chơi quá tài tình. Bạn mình bảo: “ Nhựa đó, bên trong có máy làm chim vẫy cánh” . Ừ thì ra cũng chỉ là một thứ đồ chơi…
Kể ra cũng hay, thời đại này nhiều đứa trẻ không biết nổi một con chim hình dáng thật. Âu cũng là một dụng cụ trực quan tốt. Chợt nghĩ tới một đứa trẻ chỉ biết đến những con chim rũ cánh ba nó mang về sau mỗi chuyến đi săn vui vẻ, và những con bồ câu chuẩn bị vô nồi. Thấy so với chuyện đó, thì có mấy con chim “ trông có vẻ sống” này vẫn tốt hơn.
Nhưng chỉ là trông có vẻ sống. Không một thứ gì là có thể thay thế. Mỗi bản thể chỉ tồn tại đơn nhất, và những bản thể sống thì còn hơn thế, chúng mang trong mình cả một thế giới sôi trào của nhựa sống, thăm thẳm của lịch sử và kí ức, và những mối dây liên hệ phức tạp đa chiều. Sự sống không thể bắt chước.
Và vì thế, mình đột nhiên thèm nghe tiếng chim hót giữa những tán lá rậm rì của một trưa yên tĩnh, thèm cái cảm giác ngước nhìn lên cây, và thích thú la lên : “A có cái tổ chim!!!”, rồi tưởng tượng có những quả trứng tròn tròn trong đó, có mấy con chim sắp mổ vỏ chào đời...
Thế rồi nghĩ vẩn vơ. Thông thường nghĩ về cánh chim, người ta hay nghĩ về ước mơ bay cao bay xa đến những chân trời xa lạ. Ừ thì sau đó sẽ nghĩ về ước mơ, về tương lai, vân vân và vân vân. Và trong một phút liên tưởng, mình thảng thốt nghĩ về những con chim bằng nhựa ấy, những con chim chỉ có thể đập cánh, nhưng chẳng bao giờ có thể hót, và mãi mãi, chẳng bao giờ có thể nào bay…  
7/8/2011

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

Em ở đâu, mùa đông...


Tôi viết cho em vào một ngày mưa. Tôi chẳng nhớ mùa đông có mưa không nữa, chỉ nhớ là lạnh, và gió thổi tê tái. Gió luồn cánh tay mềm mại vào ống áo, để hai bàn tay lạnh ngắt, cứ ấp mãi vào má để kiếm chút hơi ấm. Hơi thở đượm khói, khói vấn vít như hơi ấm tỏa ra theo từng hơi thở, và thấy mùi người vương theo hơi khói. Tôi nhớ em đứng ở bậu cửa vào sáng sớm, thẫn thờ chờ cho sương tan, hay chờ cho cơn mơ đêm qua tan mất, chờ cho đến khi nghe tiếng gọi của ngày…
Tôi viết cho em ở thành phố, trong một căn phòng ở tầng ba với những ô cửa sổ nhỏ màu trà, hướng ra một đường phố không lúc nào vắng tiếng người xe. Tôi nhớ em từng ngồi trên bậc thềm, với con Mic (những con chó của em toàn tên Ki với Mic), đếm từng chiếc xe qua. Xe ở đó vắng lắm, chẳng biết em đếm được bao nhiêu chiếc xe, hay em đếm được buổi chiều tà khuất sau mảnh ruộng nghiêng trước mắt, hay em chẳng đếm cái gì cả, vì mắt em sao mà trong thế, trong veo phản chiếu màu trời…
Tôi viết cho em khi tôi đang để cho sự yếu đuối tràn lan trong mình, giam tôi vào sự cô đơn tột cùng giữa bao người bên cạnh. Trong headphone của tôi đang rền rĩ Here I am của Bryan Adams. Tôi chẳng buồn tắt, chẳng buồn tự kỉ để mở một bài nào đó não nề hơn, chỉ hé cười trong lòng. Here I am, vậy em đang ở đâu, mà để tôi cô đơn đến thế…
Ngày mai, em đi rồi, em sẽ đi theo dấu chân của tôi để lại, những dấu chân ảo mà quá rõ ràng. Tôi biết làm gì đây? Tôi nhớ bàn tay em kéo tôi dậy, nhớ tiếng em cười đùa, nhớ đến cồn cào, vì bây giờ, khi không còn bàn tay ấy, tôi mới biết bàn tay ấy đã luôn luôn kéo tôi ra khỏi nỗi buồn.  Em biết không, tôi sợ con đường em sắp bước vào, con đường đã làm mòn nụ cười của tôi qua mỗi bước chân, mà tôi không làm sao cản em đi được. Nhưng tôi tin em sẽ mạnh mẽ hơn phải không, có thể em sẽ ít cười hơn, nhưng em sẽ không khóc nữa. Em có biết tuổi trẻ luôn vác hàng trang là nỗi cô đơn trên những chặng đường đi tìm sự nghiệp của họ? Ngày mai, em sẽ mang đi hành trang ấy mà em chẳng hay. Rồi tôi sẽ nhìn thấy em trĩu vai nặng gánh đời mà chẳng  biết làm gì, sẽ chỉ lặng nhìn em đổi thay mà mặc cho lòng mình gào kêu đòi dừng lại…
Em biết không, tôi nhớ con dốc tôi và em chạy thi, nhớ trảng cỏ tôi và em thả những ước mơ, nhớ một ngày sinh nhật thiếu thốn của tôi chỉ có em mà lòng thì đầy ắp. Em thì không có ngày sinh, vì tôi, và cả em, không hiểu sao đều quên mất… Em bảo em không có ước mơ, chắc vì em sinh cung Song Ngư, lúc nào cũng lững lờ giữa đôi dòng nước. Chẳng biết tôi có cuồng tín không, nhưng tôi vẫn mong em như vậy, mong chẳng có nỗi buồn nào chạm nổi đáy tim em, nơi thênh thang mà tôi vẫn hay thèm khát…
Mai này, em có còn như xưa? Tôi sẽ để mặc cho thời gian làm dấu xác tín cho tình cảm của chúng ta. Ừ thì người ta phải rèn luyện cho lòng mình vững chãi qua bao thăng trầm, nhưng rồi một ngày nào đó, khi đặt chân lên con đường nhỏ ấy, biết đâu cây me vẫn còn, biết đâu em sẽ thấy lòng lại mềm như cỏ dại, và đôi chân như lại chạm vào những êm mượt của yêu thương ngày cũ…
Tôi viết cho em, vì tôi biết ngày mai tôi đã xa em thật rồi. Em sẽ chẳng chờ tôi nữa, vì em cũng đã bước đi. Sẽ có ai reo mừng khi tôi trở về đây, để cho gió trong lòng tôi ngừng lại…
Ngày mai, em sẽ ở đâu, mùa đông…


Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Có ngày tháng nào cho những lặng im...



                                                                                                                                                                        


Mình quyết định dọn dẹp lại blog                                                                                                                  Tuổi 18 dài và thăm thẳm cô đơn. Những khát khao, hoài vọng và mộng tưởng. Những rung động, những đổi thay, những cứng nhắc của lí trí và những yếu đuối của trái tim, tất cả xáo trộn và dồn dập ào về trong những ngày bỡ ngỡ hòa mình vào một thế giới khác. Nỗi chán chường, sự sợ hãi đòi mình phải viết, viết cho quên những cuồn cuộn trong lòng. Nhưng rồi mình sợ, sợ người khác thấy những dấu nhói trong lòng, sợ bị gán cái danh “đa sầu đa cảm”, sợ người ta đối với mình sẽ khác hơn là những chân thành,…Vậy là mình viết nhảm…
Rồi một ngày, mình ngỡ ngàng nhận ra mình đã lớn…
Giống như con bướm lột khỏi kén, con gà mổ vỏ chào đời, ta nhận ra những ào ạt của cuộc sống, đập vào lòng, dữ dội, khiến mình chao đảo, chơi vơi. Rồi một ngày nắng, phải, một ngày nắng, khi nghe những bình yên quay trở lại, chợt thảng thốt nhận ra, ta đã bỏ qua quá nhiều chăng…
“Đời có bao nhiêu đâu mà hững hờ …”
Có bao nhiêu để mất và tiếc, có bao nhiêu đáng để cho ta ôm những nỗi cô đơn của riêng mình. Như ăn một que kem ngày nắng, nếu không tận hưởng được cái mát lạnh ngọt ngào đầu lưỡi, thì bỗng chốc cũng thấy chỉ còn lại cái que trọi trơ ngơ ngác. Thời gian thì hư không, nhưng những mất mát thì hữu hình. Người ta có lẽ đã quá già khi để mặc cho những hững hờ của thời gian lướt qua những ngọt ngào ngày dại…
Một ngày, mình về thăm lại một nơi quen, kinh ngạc nhận ra những đổi thay chóng mặt của một cuộc đô thị hóa thành công. Mình đắng đót nhìn hoàng hôn khuất sau dần sau ô cửa xe bus, thấy mặt trời đỏ ối lững lờ rơi xuống những ngọn cây, những ngọn cây đang rướn lên cho khỏi tầm che của những ngôi nhà lô xô mới mọc, và cố nén trong lòng một cái vẫy tay, tạm biệt cho những ngày cũ, những huy hoàng cũ của ánh chiều tà. Chợt nhớ ra đâu đó, trong Khói trời lộng lẫy của Nguyễn Ngọc Tư, cô gái ấy cũng đã cố níu một mảng khói trời, mong manh và vô thực. Mình cũng vậy chăng, khi cố níu những cái gì đó, không phải thuộc về thế giới quá đỗi lo toan này…
Tôi muốn hát trong những ngày khắc khoải
Một cọng rơm buộc lấy mảnh mây trời
Đừng níu kéo những gì còn sót lại
Không thuộc về mình, cố níu cũng vuột thôi…
Mình muốn quẩy gánh ra đi, lang thang, đi để nhìn thấy những vẻ đẹp, những khung cảnh mà mỗi ngày lại cứ dần dần, hao đi một chút, teo đi một chút, rồi mất đi một ngày nào đó chẳng ai hay. Mình viết trở lại, để ghi lại một chút xíu gì đó, cho bớt đi những xôn xao trong lòng, để mỗi bước chân đi, đỡ thêm phần trĩu nặng vì những xót xa mà không trào được thành lời. Những con chữ  không có tiếng, nhưng chúng chẳng lặng yên. Mình không đủ sức để chúng kêu gào cuồng nộ, chẳng đủ màu để tô cho chúng lấp lánh lung linh, cũng không tài hoa để chúng bật ra được những gì mình đã nghe, đã thấy và cảm nhận; nhưng mình đủ sức để cho chúng thì thầm. Thì thầm cho riêng mình, cho mình thôi quên đi những âm trầm giấu giếm, cho mình gửi lại một chút gì đó để khỏi quên đi những tháng ngày…
Vì đã lâu rồi chẳng thể lặng im
Vì trái tim đã chẳng lành nguyên qua bao lần sóng xô gió dập
Và vì những yêu thương của dòng đời tấp nập
Trôi rất nhanh,
                        rất nhanh…  

Có góc nhỏ nào cho những lặng im, có ngày tháng nào như thế…