Ai đó đã đem gieo mầm xuống một mảnh tâm hồn hoang dại, rồi để mặc cho những nụ hồng mãi không thể đơm bông…
Người đến với những giai điệu của một bản tình ca rộn rã, khuấy tan sóng lặng của một lòng sông, rồi sẽ ra đi với những vòng nước còn ngân nga mãi. Rồi mặt hồ sẽ lặng như những dấu chân trên cát sẽ nhòa, và như những thanh âm đã tan, những thanh âm lơ lửng như bài tình ca vẫn đâu đó chưa kịp thành hình. Vô nghĩa…
Mình đọc những trang viết của một tâm hồn “khô cạn”, thấy sợ hãi cho nỗi cô đơn của con người, nó giết ta lặng thầm trong những trở trăn giữa cuộc đời tấp nập…khiến người ta lang thang trong những nẻo đường mà ngơ ngác chẳng biết về đâu. Rùng mình vì bắt gặp mình trong một câu chữ nào, và thấy lòng muốn khóc…
Những cuộc tình không đầu không cuối, chẳng có kết thúc bởi đơn giản chưa có bắt đầu, muốn nói một câu chia tay mà lại ngẩn ngơ hỏi coi khởi điểm ở đâu. Những trò chơi mèo vờn chuột quá dài để rồi khi thoát ra khỏi rồi, người ta thấy lòng ngơ ngác. Chợt thấy thương cho một cuộc tình, một tâm hồn xa lạ, mà bỗng như tri kỉ bởi một phút cô đơn…
Thôi nhé những ngày dài mộng mị, thôi nhé những bồng bột đam mê, thôi nhé những yếu mềm khờ dại. Tuổi sắp qua, thấy mình hình như đã lặng lẽ già. Lại một mùa thu nữa, tâm hồn đã qua bao lần rụng lá mà sao vẫn khát khao. Vẫn không ra khỏi cái bánh xe đời mà rót cho mình một chữ “tĩnh”. Chắc chỉ khi trút hết những yêu thương, hờn giận vào ấm trà, chế nước thời gian, đậy nắp lại, rót ra, sẽ thấy hương kỉ niệm thơm phức chăng, rồi nghe lòng mình sánh lại…
Đợi tới lúc đó thì chắc đã U50. Một năm lại đi qua, thấy mình vẫn còn được dán mác học sinh là còn vui chán. Nông nổi đủ rồi, trăn trở đủ rồi, sẽ có lúc lại thấy lạc lối, sẽ có lúc lại thấy mệt nhoài, thấy bơ vơ ngơ ngác,…nhưng rồi tất cả sẽ qua thôi. Có vết thương nào là không liền sẹo được đâu…
Lại một đoạn đường dài. Ta lại dồn những ngày cũ vào hộc tủ, đóng cái cộp, khóa lại, ném chìa khóa vào túi, để đi tiếp cho vơi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét