Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

Đồ chơi


Hôm nay đi thi về, đi ngang qua một hàng bán đồ chơi bên đường 3/2…
Chỉ lướt qua thôi, nhưng lần đầu tiên nhìn gần như thế. Trước giờ vẫn thấy những con chim vẫy cánh, trông xa cứ ngỡ chúng làm từ giấy,vẫy như chong chóng gặp gió, chỉ thán phục sao người ta làm đồ chơi quá tài tình. Bạn mình bảo: “ Nhựa đó, bên trong có máy làm chim vẫy cánh” . Ừ thì ra cũng chỉ là một thứ đồ chơi…
Kể ra cũng hay, thời đại này nhiều đứa trẻ không biết nổi một con chim hình dáng thật. Âu cũng là một dụng cụ trực quan tốt. Chợt nghĩ tới một đứa trẻ chỉ biết đến những con chim rũ cánh ba nó mang về sau mỗi chuyến đi săn vui vẻ, và những con bồ câu chuẩn bị vô nồi. Thấy so với chuyện đó, thì có mấy con chim “ trông có vẻ sống” này vẫn tốt hơn.
Nhưng chỉ là trông có vẻ sống. Không một thứ gì là có thể thay thế. Mỗi bản thể chỉ tồn tại đơn nhất, và những bản thể sống thì còn hơn thế, chúng mang trong mình cả một thế giới sôi trào của nhựa sống, thăm thẳm của lịch sử và kí ức, và những mối dây liên hệ phức tạp đa chiều. Sự sống không thể bắt chước.
Và vì thế, mình đột nhiên thèm nghe tiếng chim hót giữa những tán lá rậm rì của một trưa yên tĩnh, thèm cái cảm giác ngước nhìn lên cây, và thích thú la lên : “A có cái tổ chim!!!”, rồi tưởng tượng có những quả trứng tròn tròn trong đó, có mấy con chim sắp mổ vỏ chào đời...
Thế rồi nghĩ vẩn vơ. Thông thường nghĩ về cánh chim, người ta hay nghĩ về ước mơ bay cao bay xa đến những chân trời xa lạ. Ừ thì sau đó sẽ nghĩ về ước mơ, về tương lai, vân vân và vân vân. Và trong một phút liên tưởng, mình thảng thốt nghĩ về những con chim bằng nhựa ấy, những con chim chỉ có thể đập cánh, nhưng chẳng bao giờ có thể hót, và mãi mãi, chẳng bao giờ có thể nào bay…  
7/8/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét