
Rồi một ngày, mình ngỡ ngàng nhận ra mình đã lớn…
Giống như con bướm lột khỏi kén, con gà mổ vỏ chào đời, ta nhận ra những ào ạt của cuộc sống, đập vào lòng, dữ dội, khiến mình chao đảo, chơi vơi. Rồi một ngày nắng, phải, một ngày nắng, khi nghe những bình yên quay trở lại, chợt thảng thốt nhận ra, ta đã bỏ qua quá nhiều chăng…
“Đời có bao nhiêu đâu mà hững hờ …”
Có bao nhiêu để mất và tiếc, có bao nhiêu đáng để cho ta ôm những nỗi cô đơn của riêng mình. Như ăn một que kem ngày nắng, nếu không tận hưởng được cái mát lạnh ngọt ngào đầu lưỡi, thì bỗng chốc cũng thấy chỉ còn lại cái que trọi trơ ngơ ngác. Thời gian thì hư không, nhưng những mất mát thì hữu hình. Người ta có lẽ đã quá già khi để mặc cho những hững hờ của thời gian lướt qua những ngọt ngào ngày dại…

Tôi muốn hát trong những ngày khắc khoải
Một cọng rơm buộc lấy mảnh mây trời
Đừng níu kéo những gì còn sót lại
Không thuộc về mình, cố níu cũng vuột thôi…
Mình muốn quẩy gánh ra đi, lang thang, đi để nhìn thấy những vẻ đẹp, những khung cảnh mà mỗi ngày lại cứ dần dần, hao đi một chút, teo đi một chút, rồi mất đi một ngày nào đó chẳng ai hay. Mình viết trở lại, để ghi lại một chút xíu gì đó, cho bớt đi những xôn xao trong lòng, để mỗi bước chân đi, đỡ thêm phần trĩu nặng vì những xót xa mà không trào được thành lời. Những con chữ không có tiếng, nhưng chúng chẳng lặng yên. Mình không đủ sức để chúng kêu gào cuồng nộ, chẳng đủ màu để tô cho chúng lấp lánh lung linh, cũng không tài hoa để chúng bật ra được những gì mình đã nghe, đã thấy và cảm nhận; nhưng mình đủ sức để cho chúng thì thầm. Thì thầm cho riêng mình, cho mình thôi quên đi những âm trầm giấu giếm, cho mình gửi lại một chút gì đó để khỏi quên đi những tháng ngày…
Vì trái tim đã chẳng lành nguyên qua bao lần sóng xô gió dập
Và vì những yêu thương của dòng đời tấp nập
Trôi rất nhanh,
rất nhanh…
Có góc nhỏ nào cho những lặng im, có ngày tháng nào như thế…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét