Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Có ngày tháng nào cho những lặng im...



                                                                                                                                                                        


Mình quyết định dọn dẹp lại blog                                                                                                                  Tuổi 18 dài và thăm thẳm cô đơn. Những khát khao, hoài vọng và mộng tưởng. Những rung động, những đổi thay, những cứng nhắc của lí trí và những yếu đuối của trái tim, tất cả xáo trộn và dồn dập ào về trong những ngày bỡ ngỡ hòa mình vào một thế giới khác. Nỗi chán chường, sự sợ hãi đòi mình phải viết, viết cho quên những cuồn cuộn trong lòng. Nhưng rồi mình sợ, sợ người khác thấy những dấu nhói trong lòng, sợ bị gán cái danh “đa sầu đa cảm”, sợ người ta đối với mình sẽ khác hơn là những chân thành,…Vậy là mình viết nhảm…
Rồi một ngày, mình ngỡ ngàng nhận ra mình đã lớn…
Giống như con bướm lột khỏi kén, con gà mổ vỏ chào đời, ta nhận ra những ào ạt của cuộc sống, đập vào lòng, dữ dội, khiến mình chao đảo, chơi vơi. Rồi một ngày nắng, phải, một ngày nắng, khi nghe những bình yên quay trở lại, chợt thảng thốt nhận ra, ta đã bỏ qua quá nhiều chăng…
“Đời có bao nhiêu đâu mà hững hờ …”
Có bao nhiêu để mất và tiếc, có bao nhiêu đáng để cho ta ôm những nỗi cô đơn của riêng mình. Như ăn một que kem ngày nắng, nếu không tận hưởng được cái mát lạnh ngọt ngào đầu lưỡi, thì bỗng chốc cũng thấy chỉ còn lại cái que trọi trơ ngơ ngác. Thời gian thì hư không, nhưng những mất mát thì hữu hình. Người ta có lẽ đã quá già khi để mặc cho những hững hờ của thời gian lướt qua những ngọt ngào ngày dại…
Một ngày, mình về thăm lại một nơi quen, kinh ngạc nhận ra những đổi thay chóng mặt của một cuộc đô thị hóa thành công. Mình đắng đót nhìn hoàng hôn khuất sau dần sau ô cửa xe bus, thấy mặt trời đỏ ối lững lờ rơi xuống những ngọn cây, những ngọn cây đang rướn lên cho khỏi tầm che của những ngôi nhà lô xô mới mọc, và cố nén trong lòng một cái vẫy tay, tạm biệt cho những ngày cũ, những huy hoàng cũ của ánh chiều tà. Chợt nhớ ra đâu đó, trong Khói trời lộng lẫy của Nguyễn Ngọc Tư, cô gái ấy cũng đã cố níu một mảng khói trời, mong manh và vô thực. Mình cũng vậy chăng, khi cố níu những cái gì đó, không phải thuộc về thế giới quá đỗi lo toan này…
Tôi muốn hát trong những ngày khắc khoải
Một cọng rơm buộc lấy mảnh mây trời
Đừng níu kéo những gì còn sót lại
Không thuộc về mình, cố níu cũng vuột thôi…
Mình muốn quẩy gánh ra đi, lang thang, đi để nhìn thấy những vẻ đẹp, những khung cảnh mà mỗi ngày lại cứ dần dần, hao đi một chút, teo đi một chút, rồi mất đi một ngày nào đó chẳng ai hay. Mình viết trở lại, để ghi lại một chút xíu gì đó, cho bớt đi những xôn xao trong lòng, để mỗi bước chân đi, đỡ thêm phần trĩu nặng vì những xót xa mà không trào được thành lời. Những con chữ  không có tiếng, nhưng chúng chẳng lặng yên. Mình không đủ sức để chúng kêu gào cuồng nộ, chẳng đủ màu để tô cho chúng lấp lánh lung linh, cũng không tài hoa để chúng bật ra được những gì mình đã nghe, đã thấy và cảm nhận; nhưng mình đủ sức để cho chúng thì thầm. Thì thầm cho riêng mình, cho mình thôi quên đi những âm trầm giấu giếm, cho mình gửi lại một chút gì đó để khỏi quên đi những tháng ngày…
Vì đã lâu rồi chẳng thể lặng im
Vì trái tim đã chẳng lành nguyên qua bao lần sóng xô gió dập
Và vì những yêu thương của dòng đời tấp nập
Trôi rất nhanh,
                        rất nhanh…  

Có góc nhỏ nào cho những lặng im, có ngày tháng nào như thế…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét