
Ta vẫn hồn nhiên viết cho những ngày tháng 5, trong khi giờ đã qua tháng 6 từ lâu lắm.
Những bài thi cuốn ta đi. Ta sống trong nó bằng sự bình thản lạ lùng. Vẫn đi chơi, vẫn ăn uống, vẫn xem phim, đọc truyện, nhịp sống như chậm đi trong những nếp gấp đầy tản mạn. Trần gian như không còn chỗ cho những bi ai, cũng chẳng còn những niềm vui nồng thắm. Chỉ đơn giản là thảnh thơi, thế thôi.
Sáng, café và bánh mì. Và Bằng Kiều. Bỗng nhiên thắc mắc nghĩa của hai từ “giản đơn”. Bản chất thế giới này có gì là giản đơn không? “Đơn giản” là một cánh hoa, cũng mang trong nó biết bao nhiêu tế bào, mỗi tế bào lại là một cấu trúc phức tạp khác. Vô cơ tuy “giản đơn”, nhưng đã là tập hợp những cấu trúc phức tạp, và sự sống thì còn phức tạp hơn thế rất nhiều.
Chợt nhớ tới phim It’s a wonderful life. Cái mối liên hệ rối rắm và lằng nhằng của cuộc sống này hiện diện bằng một vẻ ngây thơ và vô lự -“đơn giản” đến đáng kinh ngạc. Như chỉ gói gọn trong hình hài một con người. Mà cũng nhẹ như một cuộn len vậy. Đơn giản là một khối tròn, gỡ thì ra một đống bùi nhùi mà nếu chỉ cắt đi ở một điểm thì sẽ là sự đoạn tuyệt với tất cả những đoạn sau. Có bao giờ ta được một thiên thần hồn nhiên như thế cho thấy một thế giới –chưa-bao-giờ-có-ta, để biết được ta đã sống như thế nào không? MởKhúc thụy du, bỗng thấy từng câu từ như thấm mềm đằm thắm, chỉ có thể kết luận là hợp tâm trạng.
Tâm trạng của một buổi sáng lửng lơ níu kéo treo trước trưa. Thấy cuộc sống không khác gì hơn là những cơn thèm. Những ước vọng lôi ta đi trong vô thức với khát khao của những đứa trẻ háo hức khám phá những con đường bí mật luôn mở ra trước mắt mà chẳng bao giờ ngừng. Thấy con người rốt cuộc thì cũng là những sinh thể đi trong một hầm tối, với một ngọn đèn chỉ soi nổi ngày hôm nay chứ không rọi sáng được những quãng đường đã đi qua và rồi sẽ đến. Và nếu không còn những nỗi thèm muốn và khát khao kia, cái gì sẽ thôi thúc chúng ta bước tới bước tới mãi, tới mãi, tới mãi…
Sẽ có lúc ta mệt nhoài, phải chăng? Nên người ta vẫn khắc khoải tìm mãi một người bên cạnh đi cùng, để tựa vào vai, khoác cánh tay, để lau mồ hôi cho quên đi những mỏi mệt, để chia sẻ những bất ngờ sẽ lướt qua trên đường đời. Nghĩ tới đây, chợt thấy lòng cạn kiệt. Cười, vì bao giờ thì người ta mới thôi nói về tình yêu đôi lứa. Bao giờ mới lặng lòng im sóng, bao giờ mới rót café vào tách mà thôi sánh lòng lại vì chẳng biết có nên hòa tan sữa vào café hay không ?
Có thể, chiều sẽ đến S2, ngồi tới tối, nghe gió lùa chuông gió lanh canh, và nhìn đời trôi mê mải…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét