22/5/2012
Một buổi trưa ngồi lại Bách Khoa, một trưa tháng năm, một trưa hè đầy nắng…
Gió thổi lồng lộng qua những rặng phượng vĩ chưa kịp thắp lửa cho một mùa hạ đến vội vã. Gió bốc những cuộn lá nhỏ xôn xao chạy qua lại dưới đất, và thả những chùm lá khác rơi lả tả trên không trung… Sân trường giờ đó vắng, và mình thỏa sức cho tâm hồn mình rong ruổi qua những nẻo đường mà chẳng sợ chạm phải những ánh mắt tọc mạch nào. Này nhé, mình sẽ lang thang qua sân bóng, chạm ngón chân vào những ngọn cỏ thật mềm, mình sẽ hồ hởi ngửa mặt mà hít thật sâu làn gió tràn qua những hành lang phơi phới ở C6 chẳng hạn, mình sẽ lẩm nhẩm hát một giai điệu nào đó trong vô thức khi đi qua những con đường rợp bóng cây trước B4, hay mình sẽ ngồi lặng im chỉ để nghe từng hơi thở phập phồng trong lồng ngực, những âm thanh thật khẽ, thật êm… Như lúc này…
Ừ thì sinh viên Bách Khoa bận rộn, ừ thì thi cử, seminar, báo cáo, đồ án liên miên. Lẽ dĩ nhiên sân trường không sinh ra chỉ để sinh viên ngồi làm thơ và ca hát. Nhưng không có nghĩa là những bận rộn nhọc nhằn nhất thiết phải dìm mình xuống bùn sâu đến nỗi không thấy mặt trời rực rỡ, chim sẻ nhảy nhót, và cả những cánh hoa vàng vẫn nở kiêu hãnh và hồn nhiên trên cỏ biếc xanh. Thiên nhiên lúc nào cũng là những mảng màu kì diệu và lấp lánh…
“…Well I see trees of green and
Red roses too,
I'll watch them bloom for me and you
And I think to myself
What a wonderful world
Well I see skies of blue and I see clouds of white
And the brightness of day
I like the dark and I think to myself
What a wonderful world…”
Trong một trưa yên vắng như thế, mình nhận ra những cơn gió lồng lộng đang mở lòng mình ra một cách hồn nhiên, như thổi lồng lộng vào một bức mành. Mình đón gió thật nhiều, nắng thật nhiều, để rồi mở to mắt và các giác quan ra mà cảm nhận cuộc sống đang dâng lên thật khẽ. Để rồi muốn ngồi thật lâu như thế, nghe sự yên lặng bình an như thế, muốn thở thật sâu, hít thật đầy, sống thật căng trong một ngày như thế. Một ngày mà mình nhận ra thế giới này thật đáng yêu dù mình có để ý đến nó hay không, thật rực rỡ cho dù nhuốm nhiều bụi bặm của những lo toan bận bịu. Mình nhận ra thế giới đó như nhận ra một cô gái vừa bước ra từ một bức tranh đồng nội, da ngăm ngăm đầy sức sống, đôi mắt sáng tươi và tóc thì lấp lánh dưới ánh mặt trời. Một vẻ đẹp của sức sống và lao động. Khi nói thế giới này, mình không nói tới con đường kẹt xe và đầy khói ngoài kia, mình không nói đến cái đám lộn xộn đang cãi nhau và bon chen để có nhiều tiền thêm một chút ngoài kia. Thế giới trong cảm thức của một tấm lòng ham sống sẽ đầy núi non, hoa cỏ, và đồng nội mênh mang. Và mình, trong một phút tình cờ, lại quay về nơi đó. Ở Bách khoa này, nơi được thân ái gọi là "lò luyện", là "trại gà công nghiệp" này, lạ chưa?
Và nếu có ai hỏi mình có hối hận khi vào Bách Khoa không? Có tiếc nuối khi không học nhân văn, vì mình mộng mơ đến thế? Mình sẽ chỉ cười thôi, một nụ cười nhiều ý nghĩa. Có nên tiếc nuối chăng, khi đã để lại một phần tâm hồn mình ở đó mất rồi…
“…Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn…”
-Chế Lan Viên-