
Tôi viết gì cho những sớm mai, khi nắng tràn vào cửa, tràn lên thân mình, tràn lên tóc... chợt nhận ra đã lâu lắm rồi không thấy bình minh...
Những bình minh của mình đã dần bị bỏ quên sau những đêm dài thao thức, những đêm dài thật sâu thật sâu. Những đêm của Saigon, loãng và nhiều xáo trộn. Những đêm mà hình hài của con người và kỉ niệm đôi khi bị lật lại, tâm hồn đôi khi bị phơi ra, và những nỗi cô đơn đôi khi ùa về trong tĩnh lặng. Thậm chí không tìm nổi một chữ an cho dù đêm vắng. Và mình lại thấy đau.
Bởi thế nên mình yêu hơn một buổi sáng như thế này. Sau một giấc ngủ dài thức dậy và biết rằng mình đang bắt đầu một thứ khác, một điều khác, gặp những con người khác, sẽ trôi qua một khoảng thời gian khác. Ý thức về một giấc mơ dang dở, những nhiệm vụ chưa hoàn thành khiến cho người ta vội vã hơn, gấp gáp hơn. Đôi khi ta vẫn sống mà không ý thức rằng mình đang sống, và những điều níu kéo ta ở lại với thế giới này thì quá đỗi mông lung .
Những bình minh của mình đã dần bị bỏ quên sau những đêm dài thao thức, những đêm dài thật sâu thật sâu. Những đêm của Saigon, loãng và nhiều xáo trộn. Những đêm mà hình hài của con người và kỉ niệm đôi khi bị lật lại, tâm hồn đôi khi bị phơi ra, và những nỗi cô đơn đôi khi ùa về trong tĩnh lặng. Thậm chí không tìm nổi một chữ an cho dù đêm vắng. Và mình lại thấy đau.
Bởi thế nên mình yêu hơn một buổi sáng như thế này. Sau một giấc ngủ dài thức dậy và biết rằng mình đang bắt đầu một thứ khác, một điều khác, gặp những con người khác, sẽ trôi qua một khoảng thời gian khác. Ý thức về một giấc mơ dang dở, những nhiệm vụ chưa hoàn thành khiến cho người ta vội vã hơn, gấp gáp hơn. Đôi khi ta vẫn sống mà không ý thức rằng mình đang sống, và những điều níu kéo ta ở lại với thế giới này thì quá đỗi mông lung .
Chợt nhớ có một sáng nào Saigon lại mưa. Đã hơn một năm trôi qua và Saigon vẫn thất thường như thế, vẫn đỏng đảnh như thế, nhưng mình đã khác. Đã lớn nhanh rồi, đã đủ trưởng thành để biết mỉm cười đi qua những điều vụn vặt, đã không còn buồn phiền và suy nghĩ vẩn vơ về những nỗi buồn của một cô gái ẩm ương và nhiều nết như Saigon nữa. Mình chấp nhận tất cả những điều đó bằng một sự bao dung, và thấy lòng thanh thản hơn nhiều.
Nắng mưa vốn vẫn là chuyện của trời. Người bước ra từ hình hài của đất. Tim mang đầy những điều chân thật. Sao để dòng đời xối nước trôi đi. Có những điều vốn gọi là chia li. Nhưng hóa ra chỉ là xa một khắc. Có những điều đã tưởng như nắm chắc. Hóa ra chỉ là níu kéo thoáng qua. Cho những tháng năm xa...
Con người vốn dĩ chẳng ai hoàn hảo, cuộc sống này đầy những những mảnh ghép không hoàn hảo như thế, để ghép lại với nhau. Những mảnh ghép với những rãnh sâu thì cần một mũi nhọn đủ dài để khớp vào đó. Rãnh sâu khó tìm, mũi nhọn cũng hiếm, nhưng đã ghép rồi thì khó rời ra. Tình yêu trong đời cũng vậy, những yêu thương hời hợt cũng chỉ như một lớp hồ, kết dính hai mảnh giấy. Để rồi khi bong ra, một bên sẽ dày thêm và chai đi, còn một bên còn lại thì rách nham nhở ra và trống hơ trống hoác, bởi một phần nào đã mất rồi.
Nhiều lần mình viết và rồi lại xóa. Cũng nhiều lần viết và chôn trong bụi của một ngăn riêng. Những ưu tư có đi xa tới đâu thì rồi cũng sẽ trở về là mình với những gì chân thật. May là mình vẫn còn có thể nói ra hai từ chân thật, mà không phải nhấn phím Backspace. Bởi có quá nhiều thứ, đã chất đầy, mà cuộc đời thì không cho ta một phím Backspace như thế.
Thôi thì cứ đăng lên, thôi thì cứ sống cứ đi cứ tin cứ hi vọng, thôi thì được mất có là gì đâu nếu như cuối cùng thứ còn sót lại trong lòng người đâu phải chỉ là những sớm mai. Những sớm mai xa hơn vạt nắng bên cửa sổ. Những sớm mai thật đầy...
....nghe lại một giai điệu cũ...Sad angel